Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2010

Người Việt sống bằng hành động nhiều hơn suy nghĩ

Từ hiện tượng bạo lực trong xã hội, nhà nghiên cứu Vương Trí Nhàn chia sẻ những nhìn nhận sâu xa hơn về dân tộc tính. - Chia sẻ với ông, trong các vấn đề xã hội gây bức xúc, dư luận cũng quan tâm và lên tiếng mạnh mẽ đấy, nhưng rồi hầu như “chẳng làm thêm được gì”. Có người cho rằng, xã hội đã nhờn thuốc với những lời cảnh báo, hô hào… Vấn đề không phải nhờn thuốc, mà là chưa tìm được thuốc hiệu nghiệm. Còn làm sao để tìm ra thuốc hiệu nghiệm? Tôi cho rằng trước khi đặt vấn đề phải giáo dục nhau thế này, phải lên án nhau thế kia… ta phải nghiên cứu hiện tượng ở bề sâu và bề rộng của nó, từ đó nhận thức cho được thực chất của hiện tượng. Phải xác định không thể nóng vội và xử lý được ngay mà cần thời gian, cần đặt vấn đề chữa trị lâu dài. Một đặc tính của dân mình là sống hời hợt, thường phản ứng vội, theo phong trào, ra quyết tâm nhưng ít đi tới cùng. Quan niệm ăn sâu “nói thì dễ, làm mới khó”, trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta vẫn đề cao hành động hơn suy nghĩ, không có ...

Đồ vật và đạo đức, luân lý

Nguyễn Bỉnh Quân Sự xuất hiện quá nhanh của các đồ vật mới kiến người ta phải rượt đuổi theo chúng. Các đồ vật trở thành “chủ thể” của sự giàu có và điều khiển người sở hữu! Mà đồ vật tự nó không biết tới đạo lý nên cũng vô tội khi đẩy các ông bà chủ của chúng tới chỗ vô đạo, vô luân, thành tội phạm hay vướng cảnh lao tù. Jean Valjean trong “Những người khốn khổ” của V.Hugo đi tù vì ăn cắp một ổ bánh mỳ. Tổ tiên của nhiều người Úc hiện nay cũng từng là những “tội phạm” cỡ đó bị đầy đi nơi tận cùng thế giới. Ở ta, ở nhiều nước châu Á và các nơi khác nữa, ăn cắp một con gà hay một tấm vải từng có thể bị chặt tay. Anh Chí hóa ra Chí Phèo vì nghèo khổ và anh ta thấy đời quá bất công. Anh ta làm một khởi nghĩa mini vô chính phủ. Người ta, cá nhân hay cả một cộng đồng, đều cần một số đồ vật nào đó để thỏa mãn những nhu cầu tối thiểu, bảo đảm sự sinh tồn của mình (ăn, mặc, ở). Những hành động để có được các đồ vật tối thiểu ấy – cái bánh, con gà, mảnh vải, túp lều - không theo n...

Con quái vật trong hang sâu

Ngày xửa ngày xưa có một hiệp sĩ rất thích mạo hiểm. Chàng đến một ngôi làng có một con quái vật khủng khiếp chốn trong hang sâu.Hiệp sĩ dũng cảm cam đoan rằng sẽ giết được con quái vật.Tất nhiên ai cũng can ngăn chàng, và họ kể rằng cũng có nhiều hiệp sĩ dũng cảm suống hang nhưng không thấy quay trở về. Cầm theo một con dao găm , hiệp sĩ bám vào sợi dây từ từ chui vào hang,nhìn quanh chàng thấy vài bộ xương của những người đi trước trong tay họ vẫn cầm vũ khí và thật khó sác định nguyên nhân vì sao họ chết. Bỗng có tiếng động ở đằng sau, và khi hiệp sĩ quay lại thì thật đáng ngạc nhiên:con quái vật xuất hiện chỉ nhỏ bằng con thỏ. Nó đang gào thét và phun phì phì để ra oai.Chàng hiệp sĩ rút dao găm đuổi theo, nhanh như cắt con “ quái vật” nhảy bổ vào khe hang bên cạnh.Tất nhiên chàng trai lao theo và thêm một ngạc nhiên nữa:ở trong khe hang mà con quái vậtlao vào, ngay trên nền đất, hàng đống vàng và kim cương , nằm lăn lóc khắp nơi, còn con quái vật đã biến mất.Quả là mộ...

Cuộc sống luôn có hai đáp án

Thầy tôi là một người rất đặc biệt, trong mỗi vấn đề của cuộc sống Thầy luôn đưa ra hai đáp án khác nhau, vídụ: đối với những học sinh xuất sắc Thầy nói rằng: “học kỳ này em thi đạt thành tích nhất lớp cũng không có gì tự hào lắm, vì học kỳ sau em chưa hẳn đạt được như vậy. Nhưng nếu học kỳ sau em lại đứng nhất cũng không có gì hảnh diện, vì thi vào đại học em chưa chắc đỗ thủ khoa nhưng nếu đạt thủ khoa cũng không có gì xuất sắc lắm, bởi vì sau này ra làm việc tham gia công tác ngoài xã hội không nhất định em sẽ luôn đứng nhất”. Và đối với những học sinh yếu kém khác thì thầy có cách nói ngược lại: “nếu học kỳ này em thi không đạt kết quả tốt cũng không có gì quá lo ngại vì còn có học kỳ sau, nhưng nếu học kỳ sau lại không tốt cũng đừng quá buồn lo vì thi vào đại học em không hẳn lại như thế và nếu có thi hỏng đại học cũng không có gì đáng xấu hổ bởi còn có các trường đại học của xã hội (trường đời), thành tài không chỉ có ở con đường thi cử”. Thầy giáo còn kể cho chún...

Góp Nhặt Cát Đá, mỗi ngày một bài học

1.Tặng Hoa Bạn tôi bị bứu to ở chân, là loại bứu hiền nhưng cần phải nhập viện giải phẫu. Lúc đi bác sĩ gia đình khám và phát hiện ra, ông ta chuẩn đoán là bạn có thể bị bứu ung thư và có thể không sống lâu làm bạn tôi khủng khoảng tinh thần. Để động viên và an ủi bạn, sau ngày giãi phẫu đám bạn chúng tôi đến thăm rất đông và tặng nhiều hoa đẹp. Những lẵng hoa thật tươi tắn làm phòng bệnh có sức sống hẳn lên nhưng bạn tôi vì quá mệt sau ca mỗ nên không thưởng thức được. Tự dưng tôi chợt nghĩ: tại sao phải đợi đến lúc ta ngã bệnh hoặc chết đi thì mới được tặng nhiều hoa đẹp như thế ? Hằng ngày khi chúng ta khỏe, chúng ta lại ít nhớ mang đến tặng nhau những hoa tươi tô điểm thêm màu sắc cho cuộc sống của nhau. Đó có thể là 1 bó hóa mua từ tiệm, hoặc hái trong vườn nhà, tự tay mình cắm, hoặc hoa đồng cỏ dại...Một buổi sáng quang đãng hay 1 chiều ảm đảm nào đó, không cần có lý do gì, ta đột nhiên ghé qua nhà 1 người thân, có thể là Cha Me, anh chị, người yêu, bè bạn, đồng ngh...